Howie Huang Huỳnh Văn Hào
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Howie Huang Huỳnh Văn Hào

Forum là nơi tập hợp các thông tin, hình ảnh, clip, bài viết cập nhật về diễn viên Đài Loan Huỳnh Văn Hào (Howie Huang).Thân ái đón chào tất cả các bạn cùng sở thích.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tiếng Trung qua ẩm thực
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri Dec 25, 2015 10:36 pm by Admin

» [2015] Phi đao hựu kiến phi đao | Huỳnh Văn Hào, Lưu Khải Uy, Dương Dung
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Nov 24, 2015 3:34 pm by Admin

» Huỳnh Văn Hào-Triệu Khuông Dẫn
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeMon Nov 16, 2015 1:23 pm by Admin

» Huỳnh Văn Hào-Trình Thiết Y
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeMon Nov 16, 2015 9:20 am by Admin

» [1996-1998]Bảo tiêu (I,II.II) | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Lưu Ngọc Đình
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Sep 01, 2015 3:40 pm by Admin

» Hình tặng sinh nhật Hào ca
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Jul 21, 2015 3:30 pm by Admin

» Phim chiếu trong tháng
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri Jul 10, 2015 10:26 pm by Admin

» [Tùy bút] Hacynuhiep
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:28 pm by Admin

» Weibo 2015
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:16 pm by Admin

» [2005]Giang sơn mỹ nhân tình | Huỳnh Văn Hào, Lưu Đào, Ngô Kỳ Long
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 15, 2015 10:34 pm by Admin

Most Viewed Topics
[1996-1998]Bảo tiêu (I,II.II) | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Lưu Ngọc Đình
[2005]Giang sơn mỹ nhân tình | Huỳnh Văn Hào, Lưu Đào, Ngô Kỳ Long
[1996] Thiên sư Chung Quỳ| Kim Siêu Quần, Phạm Hồng Hiên, Huỳnh Văn Hào
[1997]Mã Vĩnh Trinh | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Du Tiểu Phàm, Phạm Băng Băng
[2011]Hạ gia tam thiên kim |Trương Mông, Trần Sở Hà, Đường Yên, Huỳnh Văn Hào
Hào môn hội ngộ
[1998]Đa tình đao | Huỳnh Văn Hào, Hà Mỹ Điền, Cung Từ Ân, Lâm Vĩ
[1988]Võ lâm ngũ bá | Huỳnh Văn Hào, Trần Ngọc Liên
[2008]Nan vi nữ nhi hồng | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Phan Nghi Quân, Lương Hựu Lâm
[2007]Hào môn bản sắc | Huỳnh Trọng Côn, Huỳnh Văn Hào, Ông Gia Minh

 

 Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)

Go down 
4 posters
Tác giảThông điệp
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 9:17 am

Tác giả: Hacynuhiep

Ngàn lời thứ tha

Phân vai:
Huỳnh Văn Hào: vai Tiểu Hồng Mã và Hồng Thiên Ân
Hà Mỹ Điền: vai Đinh Hương
Hà Gia Kính: vai Đinh tướng quân
Kim Tố Mai: vai Đinh phu nhân
Chung Hán Lương: vai Hồ Thái Anh
Lưu Đức Khải: vai vua
Và nhiều diễn viên khác trong vai quân sĩ và quần chúng.

Kinh thành
Một lớp bụi đỏ tung mờ mặt đường, bám vào tấm áo trắng đẫm mồ hôi của Đinh Hương
Con ngựa hồng mà Đinh Hương đang nắm dây cương bực dọc dậm vó sắt cất tiếng hí vang.
Đinh Hương khẽ vuốt bờm chú ngựa bất kham, dịu dàng an ủi:
- Tiểu Hồng mã, ta biết ngươi mệt lắm, nhưng ta cũng vậy. Vì lão gia, chúng ta gắng đến vài nhà nữa rồi sẽ quay về, được không?
Đinh Hương lên ngựa chạy nước kiệu, tâm tư rối bời.
Những cánh cửa đóng sập trước mặt nàng.
Những cái lắc đầu nguầy nguậy
Những lời nói ngập ngừng, sợ sệt.
Trong đầu nàng quay cuồng câu hỏi: “Tại sao? Tại sao?” Những vị quan ấy ngày thường vẫn xưng huynh gọi đệ với cha nàng mà, vì sao bây giờ họ lại mắt lấp tai ngơ khi nghe cha nàng bị giặc vây khốn ngoài quan ải? Chỉ cần tâu vua để cấp viện binh thôi mà, sao lại khó khăn đến vậy?

Kỳ lạ nhất là chuyện Lưu Khanh, viên cận tướng của cha nàng đã gục chết ngay trước Đinh phủ với câu nói nửa chừng: “Đinh chủ tướng bị vây khốn, cần viện binh…cần…”, vết thương của Lưu Khanh còn mới nguyên, không phải là vết thương ngoài chiến địa, vậy ai đã giết chàng?
Chính Đinh Hương vội vã đến dinh các quan viên quen biết với cha nàng để hỏi thăm tin tức xem triều đình đã cử viện binh chưa, nhưng tất cả đều nói không nhận được tin báo.
Đinh Hương dừng cương trước phủ của Hồ Thượng thư.
- Tiểu Hồng mã, ngươi chờ ta nhé. Hồ Thái Anh công tử chắc chắn sẽ giúp được ta. Ngươi biết không, bá phụ của chàng là tể tướng, cha chàng là thượng thư, chàng lại có tình ý với ta, nhất định chàng sẽ tìm cách cứu phụ thân của ta mà,
Con ngựa lắc đầu bực bội, giống như không tin lời của Đinh Hương.
- Tiểu Hồng mã hư lắm, lần nào ta và Thái Anh huynh dạo chơi ngoạn cảnh đề thơ, ngươi cũng tỏ ra hờn dỗi ta, nếu ngươi không phải là súc sanh, ta cứ tưởng là ngươi ghen tị với Hồ công tử chứ.

Con ngựa hồng chờ ngoài cổng phủ. Dáng dấp cao thon kiêu hãnh của chú ngựa khiến nhiều khách bộ hành để ý. Vài người sành sỏi tấm tắc khen: “Đúng là tuấn mã!” Một năm trước đây, Đinh tướng quân đưa gia đình về quê thăm mộ tổ nhân tiết Thanh Minh, khi đi ngang một khu rừng, thấy một nhóm người đang đuổi theo chú ngựa này. Mọi người cho biết đây là một chú ngựa hoang, thấy có vè là tuấn mã nên ai cũng mong thuần phục chú, nhưng không ai có thể đến gần. Hôm ấy cũng lắm người sứt đầu mẻ trán khi mon men đến gần chú ta. Đinh Hương tò mò xuống xe xem thử, chú ngựa hồng hung hăng phóng đến gần nàng làm Đinh tướng quân hoảng kinh lo con gái gặp nguy hiểm.

Không ngờ, đến gần Đinh Hương, chú ta ngoan ngoãn cọ đầu mình vào tay cô thiếu nữ ra ý thuần phục, rồi sau đó lẽo đẽo đi theo sau cỗ xe nhà họ Đinh. Đinh Hương thấy vậy tra yên cương vào cho chú ngựa, và cưỡi chú ta không gặp khó khăn gì. Kể từ đó, Đinh Hương sở hữu chú Tiểu Hồng mã kiêu hùng này và ngoài nàng ra, không ai đến gần chú ngựa bất kham này được.
Đinh Hương ra khỏi Hồ phủ, gương mặt hiền dịu của nàng bừng lên sắc giận. Nàng nói với Tiểu Hồng Mã: “Đến phủ tể tướng!” và thúc ngựa phi nhanh, khiến người bên đường hoảng hốt dạt ra và kêu ơi ới.

Đến phủ tể tướng, Đinh Hương xông vào và thét lên: “Hồ tể tướng, ông ra đây gặp ta, cha ta có thù oán gì với ông? Tại sao ông lại mưu hại cha ta? ” quân canh cửa chặn nàng lại. “Tiện tì kia, cút ngay, tể tướng không gặp ngươi đâu” Đinh Hương cố xông vào, môt toán gia nhân cầm gươm giáo gậy gộc ra đánh Đinh Hương té nhào, nhưng nàng vẫn không chịu thua. Một tên gia nhân giơ gươm lên, may sao Tiểu Hồng Mã phi tới, đá y một cái và lồng lên đá tứ tung để bảo vệ Đinh Hương. Đinh Hương nhảy lên yên ngựa và Tiểu Hồng mã phóng ra phía ngoài thanh hướng về một cánh đồng đầy hoa dại.

Trên cánh đồng hoa.
Tiểu Hồng mã ngồi cạnh Đinh Hương đang gục đầu vào bờm ngựa, khóc nức nở.
- Vậy là chỉ có ngươi ở bên cạnh ta thôi, Tiểu Hồng Mã. Hôm nay ta mới biết rõ thế thái nhân tình. Thái Anh, người vẫn tặng ta bao vần thơ hoa mỹ hóa ra lại là một kẻ hèn nhát. Chàng ta tìm mọi cách thoái thác, không chịu giúp ta. Nào là, xin lỗi, đây là chủ kiến của bá phụ và cha ta, ta làm con không thể bất hiếu, ta không thể giúp nàng được. Nhưng thật ra tại sao tể tướng muốn hại cha ta? Ta không thể hiểu được. Bây giờ biết ai có thể giúp ta đây? Ta chĩ có thể tâm sự với ngươi thôi, Tiểu Hồng mã, nhưng ngươi có thể giúp gì được ta chứ? Ngươi chỉ là một chú ngựa thôi.

Tiểu Hồng mã lắc đầu tỏ ý phản đối và bật dậy khẽ kéo áo Đinh Hương. Đinh Hương như sực tỉnh:
- Ngươi muốn nhắc nhở ta không được nản chí, cần phấn chấn lên phải không? Đúng, ta phải về nhà xem mẹ ta thế nào.

Đinh phủ
Đinh phu nhân vào phòng Đinh Hương, thấy con gái chau mày ủ mặt, bèn nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Con nên bình tĩnh lại, đừng làm chuyện hồ đồ. Vừa rồi Hồ tể tướng cho người đến vừa nói ngọt vừa đe dọa, nếu con còn làm lớn chuyện về vấn đề viện binh thì sẽ không để yên. Chúng ta nên thăm dò thêm xem tình hình của cha con thật ra như thế nào mới tính.

- Nhưng rõ ràng có chuyện ám muội, vì sao Lưu cận tướng về kinh báo tin chiến sự lại bị thích sát? Vì sao không ai chịu tấu lên triều đình xin viện binh giúp cha con? Vì sao Hồ tể tướng hăm dọa chúng ta? Con muốn ra biên ải tìm hiểu sự thật.
Đinh phu nhân hốt hoảng ngăn cản:
- Con là phận gái, không thể đi xa, lỡ có bất trắc mẹ làm sao mà sống nổi? Vả lại con ra biên ải cũng không giúp được gì cho cha con, có khi còn làm vướng bận cho người.
Đinh Hương buồn rầu:
- Phải chi con là trai, biết võ nghệ, binh thư thì có thể giúp được cha rồi.
Nói đến đó, nàng bỗng bừng tỉnh, vội lấy ra một bức lụa hồng múa bút viết vài dòng rồi đưa cho mẹ xem. Đinh phu nhân đọc thấy trong đó viết: “Chàng trai nào có thể ra biên ải cứu được Đinh tướng quân, phụ thân ta, ta sẽ kết tóc xe tơ với người ấy.” Đinh phu nhân thở dài:

- E rằng cách này cũng không giúp được gì. Người có võ nghệ cao cường cũng không thể đương đầu với thiên binh vạn mã.
- Nhưng chỉ còn cách này thôi, thưa mẹ, ít ra nếu có người thăm dò tin tức về cha thì chúng ta mới có thể tìm cách cứu cha được.
Trời vừa sáng, Đinh Hương đã treo tấm lụa hồng ngoài cửa phủ. Rất đông người đến xem, nhưng rồi ai cũng lắc đầu bỏ đi. Khi đám đông đã tản đi, Đinh Hương dẫn Tiểu Hồng Mã ra ngoài, định tiếp tục đi tìm người quen tìm cách cứu cha, bỗng Tiểu Hồng Mã vùng dây cương chạy đến tấm lụa hồng, dùng hàm hất lấy đeo luôn vào cổ. Đinh Hương sững sờ:

- Tiểu Hồng mã, ngươi muốn đi cứu lão gia sao?
Tiểu Hồng mã gật gật ra vẻ đồng ý.
- Nhưng ta viết là sẽ kết duyên với người cứu được cha ta, thì làm sao…
Tiểu Hồng mã hí vang rất thống thiết, làm Đinh Hương thấy tội nghiệp.
- Thôi ngươi cứ đi đi, nếu con người mà không chịu giúp nhau, biết đâu loài vật như ngươi làm được điều đó.
Tiểu Hồng mã vui sướng phóng như bay.
Về Đầu Trang Go down
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 9:19 am

Biên ải
Đinh tướng quân tả xông hữu đột giữa vòng vây. Quân lương đã cạn, các tướng họp bàn quyết định xông ra quyết một trận thư hùng hy vọng tìm đường sống hơn là chết rũ trong thành. Một trận chiến không cân sức diễn ra, con ngựa của Đinh tướng quân bị trúng tên chết, tướng quân vừa té ngựa thì lại bị một mũi tên khác trúng vào chân. Giữa rừng gươm giáo tua tủa, Đinh tướng quân đã chuẩn bị tinh thần vị quốc vong thân thì nghe tiếng ngựa hí rất dũng mãnh. Một bóng ngựa hồng xuất hiện, đá tung quân giặc văng bốn phìa, chạy đến bên Đinh tướng quân. Ông ngạc nhiên:
- Tiểu Hồng mã đây mà!

Ông gượng hết sức lên lưng ngựa. Tiểu Hồng mã gần như bay vọt khỏi vòng vây. Phục trên lưng ngựa, Đinh tướng quân gần như ngất đi không biết bao lâu. Đến khi tỉnh dậy, ông thấy mình nằm trên một bãi cỏ, còn Tiểu Hồng mã ở bên cạnh khẽ liếm lên vết thương của ông. Chú ngựa liếm đến đâu, vết thương dịu hẳn không còn thấy đau đớn nữa.
- Tiểu Hồng mã, cám ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng ta là tướng thủ thành, ta không thể bỏ lại ba quân để thoát thân riêng mình. Ta phải trở lại cùng các tướng sĩ. Ngươi đưa ta đi nhé.

Ông lên lưng ngựa. Tiểu Hồng mã phi về phía thành. Ngay trước cửa thành, đoàn quân của Đinh tướng quân đã tập hợp tề chỉnh. Thấy chủ tướng trở lại, họ hò reo vang trời. Lúc Đinh tướng quân còn đang ngạc nhiên, thì các tướng đã chỉ vào lũ giặc bị trói gô từng bó như…bó củi, có cả tên tướng soái cầm đầu bọn giặc nữa. Đinh tướng quân ngơ ngác:
- Tại sao chúng ta có thể chuyển bại thành thắng? Quân ta đang thất thế kia mà.
Viên phó tướng cho biết:

- Lúc tướng quân được chú ngựa đưa đi, chúng tôi cố gắng chống cự nhưng nghĩ rằng chắc sẽ khó thoát chết. Không ngờ bỗng có một người mặc áo đỏ xuất hiện, chúng tôi chưa từng thấy ai võ công phi phàm đến thế, một mình đánh bại thiên binh vạn mã, lấy roi ngựa rơi vãi trói cả bọn, đám tàn quân còn lại bỏ chạy tán loạn. Chúng tôi định tạ ơn cứu mạng nhưng người ấy đã biến mất.
Đinh tướng quân cũng lấy làm lạ: “Không lẽ đó là người trời?”
Lúc đó, Tiểu Hồng mã đến gần tên tướng giặc, dùng vó kéo một phong thư từ trong người hắn rồi hí vang. Đinh tướng quân lại lấy phong thư xem, tức giận: “Thì ra Hồ tể tướng thông đồng với quân giặc định bán đứng ta vì số tiền hối lộ một trăm vạn lượng. Thào nào ta đợi mãi không thấy viện binh.”

Đinh phủ giăng đèn kết hoa mừng Đinh tướng quân thắng trận hồi trào.
Bọn quan viên ngày trước co đầu rụt cổ sợ quyền của Hồ tể tướng nay nườm nượp mang quà đến chúc mừng. Khi Đinh tướng quân trình ra chứng cớ phản quốc của Hồ tể tướng, ông ta đã bị xử trảm. Đáng lẽ Hồ thượng thư cũng liên can, nhưng con gái ông này là sủng phi của Hoàng thượng nên gia đình ông ta bình chân như vại. Hồ Thái Anh cũng đến chúc mừng và tìm cách làm lành với Đinh Hương nhưng nàng khinh bỉ bỏ ra ngoài vườn, dẫn Tiểu Hồng mã đi dạo. Đinh Hương chợt nhận ra ánh mắt lạ lùng tha thiết của Tiểu Hồng mã, nhớ tới lời hứa trên bức lụa hồng, thấy rất băn khoăn. “Không lẽ mình lại làm vợ một…chú ngựa? Tiểu Hồng mã, sao ngươi làm khó ta vậy?” Đinh Hương thấy mắt Tiểu Hồng mã rưng rưng muốn khóc như một đứa trẻ, lại cảm động “Có lẽ số mệnh ta phải chịu cảnh trớ trêu như vậy, không thoát được.”

Nàng nhớ lại từ lúc về với nàng, Tiểu Hồng mã luôn bảo vệ nàng, nhất là mấy anh chàng háo sắc ong bướm chấp chới thì đừng hòng lại gần. Lúc nàng tìm cách cứu cha, chỉ có Tiểu Hồng mã làm bạn. Rồi nghe cha kể lại chú ngựa hồng cứu cha thoát khỏi nguy khốn như thế nào, phát hiện bức thư của Hồ tể tướng ra sao, nàng lại nghĩ: “Tiểu Hồng mã không phải là ngựa bình thường, hơn nữa ta đã hứa thì phải giữ lời. Mà thành thân với Tiểu Hồng mã thì sao chứ, để cứu được cha, ta có chết cũng không ngại mà.”
Đợi khách về hết, Đinh Hương mới đến bên cha, sau một lúc ngập ngừng liền kể hết đầu đuôi câu chuyện. Đinh tướng quân giật nảy người:

- Ai lại thành thân với ngựa? Con chớ dại dột thế! Ngựa có công thì ta cho nó ăn thêm cỏ, thưởng vài cục đường là xong! Nó có biết gì đâu, con chớ nghĩ dại. Hiện nay có bao công tử vương tôn đang cầu thân với con đấy.
Nghe lời Đinh tướng quân, Tiểu Hồng mã chạy đến gần Đinh Hương, cọ vào áo nàng. Đinh Hương nói:
- Cha ơi, Tiểu Hồng mã hiểu chuyện đó, cha chớ coi thường.
Đinh tướng quân bật cười:
- Con khéo nói đùa. Nó hiểu chuyện thì để cha hỏi nó xem. Tiểu Hồng mã, ngươi muốn cưới con gái ta thật sao?

Tiểu Hồng mã hí vang, gật đầu liền mấy cái. Đinh tướng quân toát mồ hôi hột, cố trấn tĩnh: “Không được, con ta là người, ngươi là ngựa, làm sao mà kết duyên được? Ngươi muốn hại nó khổ suốt đời sao?” Tiểu Hồng mã lắc đầu ra vẻ không vừa ý, lại cọ vào người Đinh Hương rất thân thiết làm Đinh tướng quân không chịu nổi, rút gươm ra:
- Đồ yêu nghiệt, đồ súc sinh không biết điều, ta phải giết ngươi trừ hậu hoạn.
Đinh Hương vội che cho Tiểu Hồng mã : “Cha ơi, chuyện đâu còn đó. Dù sao Tiểu Hồng mã có công cứu cha, cha đừng đối xử với nó như vậy.”
- Không được, nó là ngựa thành tinh rồi, ta phải giết nó, không để nó hại con.
Thấy Đinh tướng quân giơ gươm tiến tới, Đinh Hương hoảng hốt phóng lên lưng Tiểu Hồng mã bỏ chạy. Đinh tướng quân thét: “Lấy ngựa, lấy cung tên!” ngựa và cung tên được đem ra, ông hối hả đuổi theo Tiểu Hồng mã, bắn một phát trúng hông ngựa, nhưng Tiểu Hồng mã phóng vút lên cao và thoáng chốt không thấy đâu nữa.

Một cánh rừng thưa.
Tiều Hồng mã chở Đinh Hương đến cánh rừng rồi khuỵu xuống. Đinh Hương hoảng hốt quàng tay ôm lấy chú ngựa: “Tiểu Hồng mã, đừng làm ta sợ, ta sẽ trị thương cho ngươi mà, ta không bỏ ngươi đâu.” Mắt nàng nhòa lệ vì thương chú ngựa trung thành. Bỗng chợt nàng cảm thấy có điều gì khang khác, vội nhìn lại thì ra không phải nàng đang ôm Tiểu Hồng mã mà đang ôm…một chàng trai tuấn tú, mặc trang phục đỏ đang nhìn nàng với ánh mắt cháy bỏng làm nàng hoảng hốt buông vội ra và luống cuống:
- Ngươi…ngươi là ai?
Chàng trai vẫn không rời mắt khỏi Đinh Hương, mỉm cười tình tứ:
- Muội không nhận ra huynh sao? Huynh là Tiểu Hồng mã, hôn phu của muội đây mà.
- Nhưng…nhưng…

- Muội nghe huynh kể đã. Huynh là Hồng Thiên Ân, thiên tướng trên trời được lệnh xuống trần gian để giúp dẹp loạn, tạo phúc cho muôn dân. Nhưng Thiên Đình đã định huynh phải mang lốt ngựa trong 3 năm mới được biến thành hình người. Lúc mọi người gặp huynh một năm trước trên đường về quê là lúc huynh vừa xuống trần gian độ mười ngày…
Đinh Hương ngỡ ngàng:
- Vậy sao huynh lại theo muội?
- Vì huynh yêu thích muội ngay khi vừa gặp gỡ, muội có nét gì đó tuy mong manh nhưng thật cứng cỏi, huynh chợt muốn làm ngựa cho muội cưỡi, muốn ở bên cạnh muội, muốn làm bạn của muội.
Đinh Hương bật cười: “Hèn chi…”
- Muội nói “Hèn chi” là sao?
- Hèn chi mỗi lần có chàng trai nào đến gần muội là huynh đá hậu người ta bò lê bò càng, hoặc là làm ầm lên không cho muội nói chuyện với ai hết. Lúc ấy muội nghĩ, cưỡi chú ngựa này riết, chắc là không kiếm được phu quân quá. Thì ra đúng là huynh…ghen.
Về Đầu Trang Go down
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 9:21 am

- Phải, huynh ghen, ghen đến muốn đá tung mấy tên háo sắc đó ra khỏi thành mười dặm mới hả giận. Huynh tuân thủ luật Thiên Đình không thể biến thành người để nói rõ tỉnh cảm huynh dành cho muội, lại rất sợ muội dành tình cảm cho người khác… nói thật huynh rất đau lòng khi muội có vẻ thích tên Hồ Thái Anh đó, đúng ra huynh phải cám ơn hắn vì đã hèn nhát không giúp muội cứu bá phụ, bằng không thì…
Đinh Hương đỏ mặt thẹn thùng vừa vui thích vì lần đầu tiên nàng được nghe những lời tỏ tình thẳng thắn mạnh mẽ như vậy. Sực nhớ lại một chuyện, nàng vội hỏi:
- Phụ thân muội có nói có một vị tướng quân áo đỏ giúp đánh tan quân giặc, có phải đó là huynh không?
- Phải, khi đưa Đinh tướng quân ra khỏi vòng nguy hiểm, để tướng quân dưỡng thương, huynh quay lại dẹp giặc rồi mới quay lại đón tướng quân trở về thành.
- Huynh có ơn trọng với Đinh gia, vậy mà phụ thân lại làm cho huynh bị thương.
- Không sao đâu, huynh là thiên tướng mà, muội xem, vết thương đã lành rồi.

Đinh Hương nhìn Hồng Thiên Ân, lòng rộn ràng mà không dám tin mình có được hạnh phúc lớn đến thế.
- Tại sao huynh lại chọn muội… muội …
- Muội nhân hậu, hiếu thảo lại rất dũng cảm. Vì cứu cha, muội sẵn sàng làm tất cả. Muội lại trọng lời hứa, chấp nhận thành thân với một chú ngựa không hề sợ tiếng đời mai mỉa. Đáng lẽ huynh chưa hiện thân, nhưng huynh muốn muội biết mình đã chọn đúng, huynh muốn muội hãnh diện vì huynh.
Đinh Hương ngả vào lòng Hồng Thiên Ân: “Muội luôn hãnh diện vì huynh, khi thấy huynh bị cha muội bắn bị thương, muội rất lo lắng sợ hãi, sợ huynh rời bỏ muội, lúc ấy muội mới biết Tiểu Hồng mã huynh quan trọng với muội như thế nào.”
Lúc ấy, có tiếng nói của Đinh tướng quân vọng tới: “Các ngươi mau chia nhau ra tìm, chắc Đinh Hương đang ở gần đây”. Đinh Hương vui sướng nói với Hồng Thiên Ân:

- Chúng ta ra gặp cha đi. Để cha biết ông ấy có một hiền tế xứng đáng như thế nào.
- Không được, huynh phải trở lại lốt ngựa.
Lúc ấy, Đinh Hương mới thấy lốt áo da ngựa để gần Hồng Thiên Ân. Chàng giải thích:
- Còn hai năm nữa, huynh mới có thể xuất hiện trong hình dáng là người. Nếu nhiều người biết, ắt sẽ sinh chuyện thị phi nguy hiểm, huynh sẽ không làm tròn trọng trách do Thiên Đình giao phó.
Đinh Hương vội nói: “Muội hiểu. Huynh là Tiểu Hồng mã cũng được, Hồng Thiên Ân cũng được, muội quyết sẽ là hiền thê của huynh.” “Huynh hứa sẽ hiện thân cho riêng muội để làm tròn bổn phận tân lang, nhưng muội đừng lộ chuyện này ra ngoài.” Hồng Thiên Ân nói xong, khoác tấm da ngựa, biến trở lại thành Tiểu Hồng mã.
Đinh tướng quân tới. Nhìn thấy Đinh Hương đứng bên cạnh Tiểu Hồng mã, ông thở dài:

- Đinh Hương, con đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Thưa cha, con đã quyết định thành thân với Tiểu Hồng Mã. Dưới mắt thế gian, đây là một chuyện quái lạ, nhưng cha thử nghĩ lại xem. Tiểu Hồng mã là loài vật nhưng sống có tình có nghĩa, xả thân vì chủ, trong khi trên đời này thiếu chi kẻ không bằng loài cầm thú. Như tên tể tướng họ Hồ mãi quốc cầu vinh, hãm hại đổng liêu, tên Hồ Thái Anh cùng con thề non hẹn biển mà lúc con cần hắn nhất, hắn xua đuồi thoái thác rất hèn nhát, khi nhà ta đắc thế hắn lại tới nịnh bợ. Tình cảm của hắn chẳng qua là mưu lợi, sẵn sàng đem con ra cân đong đo đếm và vứt bỏ con nếu cản đường hắn. Còn Tiểu Hồng mã sẽ không bao giờ làm điều đó, nên con chọn Tiểu Hồng Mã và nhất quyết không làm vợ ai khác. Nếu cha gây bất lợi cho Tiểu Hồng mã, con đành bất hiếu bảo vệ vị hôn phu này đến cùng.
Trước những lời khẳng khái của con, Đinh tướng quân biết có nói gì cũng vô ích, đành xuôi theo: “Thôi, nếu con đã chọn, âu cũng là số mệnh của con, sướng khổ gì chớ có than van.”

Đinh phủ. Ngày hôn lễ.
Thấy Đinh Hương bái đường với một chú ngựa hồng, khách dự tiệc cười rộ còn vợ chồng Đinh tướng quân mặt như tàu lá úa. Chỉ có Đinh Hương điềm đạm nhưng sau tấm khăn đỏ che mặt, nàng điểm nhẹ một nụ cười mãn nguyện.
Khách ra về hết. Chú ngựa được đưa vào phòng hoa chúc, dĩ nhiên liền lập tức cởi bỏ lớp da ngựa thành ra chàng Hồng Thiên Ân tuấn tú uống rượu hợp cẩn giao bôi cùng Đinh Hương rồi. Đinh Hương cười duyên:
- Tướng công, muội muốn thỉnh cầu huynh một chuyện.
- Muội cứ nói, muội biết huynh không từ chối muội bất cứ điều gì mà.
- Muội muốn huynh dạy võ công cho muội.
- Sao muội lại muốn học võ công?

- Muội là con nhà tướng, từ nhỏ đã thích võ công, nhưng phụ thân cho muội là nữ nhi khuê môn bất xuất nên không truyền dạy cho. Khi biết cha bị vây khốn ngoài quan ải, muội hận mình yếu đuối không ra trận giúp cha được. Nay biết huynh võ nghệ siêu phàm, muội rất muốn học. Sau này huynh thành người rồi, cầm quân dẹp loạn, muội cũng muốn ở bên cạnh giúp đỡ huynh.
- Nếu muội có ý này ta sẽ truyền võ công cho. Vậy mỗi ngày muội đưa ta ra ngoài thành vào rừng, ta sẽ biến hình người dạy võ công cho muội.

Ngoài chuyện này ra thì cặp vợ chồng mới, lại là trai xinh gái đẹp ở bên nhau chắc hẳn là có đủ trò vui cười giòn giã. Lúc ấy, vợ chồng Đinh tướng quân đang rầu rĩ rình rập bên ngoài, nghe loáng thoáng tiếng cười nói vội hỏi: “Đinh Hương, cha mẹ hình như nghe con nói chuyện với ai thì phải?”, Đinh Hương vội nói: “Đâu có, con nói chuyện với Tiểu Hồng mã tướng công thôi mà” rồi vội trùm tấm áo da ngựa lên mình Hồng Thiên Ân, kịp lúc Đinh tướng quân xô cửa nhìn vào thấy Đinh Hương gối đầu lên bờm Tiểu Hồng mã, thở dài quay ra. Hú vía!

Kinh thành.
Mỗi ngày, người dân trong thành đều thấy Đinh Hương dắt Tiểu Hồng mã đi xuyên qua các đường phố đông đúc ra ngoài thành, mãi đến chiều tối mới về. Ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán, cười khúc khích, thế mà Đinh Hương vẫn thản nhiên không chút buồn tủi, e dè. Thật ra, có tướng công là một chú ngựa cũng có cái lợi. Nếu cùng sánh đôi với Hồng Thiên Ân, theo lễ giáo của thời ấy, thì Đinh Hương phải e thẹn không dám bước ngang hàng cùng chồng, nhưng vì là Tiểu Hồng mã nên nàng tha hồ vuốt ve âu yếm, dụi đầu vào bờm của tướng công, còn tướng công cũng hít hít phu nhân của mình giữa đường giữa sá không cần sợ ai dị nghị, vì dầu gì họ cũng dị nghị đầy lỗ tai rồi.
Còn vào rừng thì đó là cả một thế ngoại đào viên riêng của hai người. Họ cùng luyện kiếm, học binh thư, mà phải nói Hồng Thiên Ân là một sư phụ nghiêm khắc mới dạy nổi phu nhân của mình chứ ngắm nét mặt rạng rỡ tỏa nắng của thiên tướng nhà trời học hành cũng khó vô lắm!

Hôm ấy, như mọi ngày, Đinh Hương dắt Tiểu Hồng mã ra ngoài thì gặp Hồ Thái Anh. Chàng ta phất quạt chặn Đinh Hương lại:
- Đinh Hương, khổ thân muội quá, sẵn gặp muội ở đây, có thể vào quán nước nói chuyện với huynh một lát không?
- Xin công tử tự trọng. Tôi là gái đã có chồng.
- Tức cười, lấy loài ngựa như thế mà gọi là có chồng được sao? Nếu muội muốn, huynh sẽ đến nhà cầu thân muội ngay.
- Thưa công tử, tôi đã nói, tôi là gái có chồng. Yêu cầu công tử tôn trọng tướng công của tôi, công tử không thể sánh bằng huynh ấy.
- Nàng…thứ súc sinh ấy, nhà ta có hàng đàn, nàng có thích thì ta cho nàng hết đó.
Nghe câu này, Tiểu Hồng Mã bất ngờ tung vú đá Hồ Thái Anh một cú lăn quay làm người đi đường cười rộ. Đinh Hương vội dẫn Tiểu Hồng mã đi, khẽ nói: “Huynh không cần tức giận với hạng người ấy”.
Hồ Thái Anh lồm cồm ngồi dậy, nói với theo: “Đinh Hương, cho nàng biết, ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Triều đình
Sau khi tuyên bố bãi chầu xong, vua truyền lệnh: “Đinh ái khanh lại ở lại, trẫm có việc cần bàn.” Các quan lui hết, vua nghiêm mặt phán:
- Nghe nói ái nữ của khanh là Đinh Hương thành thân cũng loài vật, làm chuyện đảo lộn thiên lý, chướng tai gai mắt, khanh có biết như vậy là đáng tội chết không?
Đinh tướng quân sợ hãi vội mọp lạy như tế sao:
- Mong thánh thượng đèn trời soi xét. Ấy là do tiểu nữ lỡ có viết lời hẹn sẽ thành hôn với bất cứ ai cứu được hạ thần. Không ngờ kẻ cứu thần lại là Tiểu Hồng mã, tiểu nữ giữ tín nghĩa phải thành thân với Tiểu Hồng mã, nhưng đó chỉ là hình thức mà thôi, chứ không hề làm chuyện thương thiên hại lý.
- Đành là vậy, nhưng chuyện này là sai quấy. Tiền triều đã có lệ, người dâm loạn với vật phải xử tử cả hại.
Về Đầu Trang Go down
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 9:22 am

- Cúi mong thánh thượng tha cho tiểu nữ.
- Vì muốn tìm lối thoát cho Đinh Hương nên ta mới bàn riêng với khanh. Nay quốc cựu Hồ Thái Anh rất muốn nên duyên cang lệ với ái nữ của khanh và không màng tới chuyện nàng đã kết hôn với ngựa. Thật ra kết hôn với súc vật làm sao mà tính được. Nên ta định thế này, ta sẽ mở một đấu trường cho con ngựa kia đấu với Thái Anh. Nếu ngựa thắng thì quả thiên duyên trời định, sẽ không ai còn dị nghị. Còn nếu Thái Anh thắng thì Đinh Hương sẽ được tứ hôn cho Thái Anh cho khỏi uổng kiếp má hồng. Khanh thấy thế nào?
- Thánh thượng anh minh. Thần xin tuân chỉ.
Đinh tướng quân nghĩ bụng: “Thái Anh thắng là cái chắc. Thật là một mũi tên bắn hai con điểu. Vừa loại được con ngựa bất trị kia, vừa xóa bỏ hiềm khích với dòng họ Hồ!”

Tại khuê phòng của Đinh Hương
Đinh Hương nói với chồng:
- Muội biết chuyện này không làm khó huynh được. Huynh đã thắng thiên binh vạn mã, thì có ngại gì một tên Hồ Thái Anh. Chỉ cần ngày mai huynh biến thành hình người cho hắn một trận nhớ đời thì hắn không dám giở trò dèm pha nữa.
Nét mặt Hồng Thiên Ân lộ vẻ băn khoăn. Đinh Hương vội hỏi:
- Tướng công, lẽ nào tướng công không muốn bảo vệ danh tiết của muội? Huynh nỡ để muội về làm vợ tên Thái Anh đê tiện kia sao?
- Dĩ nhiên huynh không muốn. Nhưng thời hạn thành người của huynh chưa tới. Lần trước ra mặt cứu nhạc phụ trên sa trường, Thiên Đình đã có lời cảnh báo, nếu còn ỷ tài ỷ sức xuất hiện ở chốn đông người chắc chắn sẽ gặp họa, uổng phí sự kỳ vọng của Thiên Đình.

- Vậy muội biết làm sao đây?
- Muội yên tâm, dù có nguy hiểm thế nào, huynh cũng phải bảo vệ muội. Huynh sẽ biến hình người ra ứng chiến với Hồ Thái Anh.
Nghe chồng nói vậy, Đinh Hương rất áy náy. Biết chàng sẵn sàng vì mình bất chấp nguy hiểm, nhưn nàng không nỡ. Chàng xuống trần gian lãnh trọng trách Thiên đình, sao có thể vì nàng mà làm hư việc lớn? Nàng tươi cười nói với chồng:
- Để chàng có sức tham gia tỉ võ ngày mai, thiếp đã chuẩn bị một bình rượu thập toàn đại bổ. Để thiếp hâm rượu lại mời chàng.

Đấu trường
Vua và ái phi họ Hồ ngồi trên đài danh dự. Trăm quan cũng đến dự, ngoài ra có rất nhiều kẻ hiếu kỳ tụ tập nhưng đều bị ngự lâm quân đẩy giạt ra xa. Hồ Thái Anh mặc bạch bào, bạch giáp xuất hiện thật hùng dũng trong tiếng hoan hô vang dậy của những kẻ cố gào cho to đặng lấy lòng chàng ta. Vua phất tay ra hiệu, một tên Ngự lâm quân bắc loa âm ọe:
- Mới vào chỗ thi đấu, mời Hồ công tử, mời Tiểu Hồng mã…mời Tiểu Hồng mã…
Mọi người xôn xao vì chưa thấy chú ngựa hồng. Vua phán:
- Nếu Tiểu hồng mã không vào đấu trường coi như bỏ cuộc.
Một giọng nói thanh tao cất lên:
- Tôi đại diện cho tướng công Tiểu Hồng mã thi đấu với Hồ công tử.
Mọi người nhìn lại thấy Đinh Hương mặc bộ giáp đỏ tiến vào sân. Đinh tướng quân sửng sốt:
- Đinh Hương, con học võ hồi nào mà đòi thi đấu?
- Thưa phụ thân, bấy lâu nay con được một cao thủ võ lâm chỉ dạy, có đủ sức thi đấu.

Vua lên tiếng:
- Đinh tiểu thư, ta đã nói cuộc đấu này là dành cho Hồ công tử và Tiểu Hồng mã kia mà.
- Tâu Bệ hạ, đây là một trận đấu không công bằng, tướng công của thiếp là loài ngựa làm sao có thể cầm vũ khí để đấu với Hồ công tử. Thế mà cuộc đấu lại đem thiếp ra làm chiến lợi phẩm, như thế là làm nhục thiếp, Vậy thiếp xin đấu để bảo vệ danh tiết của mình.
- Thôi được, ta cho phép, nhưng vẩn theo luật đã định, nếu nàng thắng, thì tiếp tục làm phu nhân của loài ngựa, còn thua phải làm vợ của Hồ công tử.

Cuộc đấu võ bắt đầu. Lúc đầu, Hồ Thái Anh coi thường Đinh Hương nên đánh kiểu bướm lượn hoa, mèo vờn chuột, nhưng không ngờ Đinh Hương ra đòn nào cũng dũng mãnh làm chàng ta toát mổ hôi, đã mấy lần suýt rơi vũ khí. Cuộc chiến càng đấu càng đẹp mắt, người xem đều hết sức kinh ngạc trước tài nghệ của cô tiểu thư tưởng là liễu yếu đào tơ. Thế nhưng Đinh Hương dù tập võ rất thuần thục nhưng nàng vốn tính thẳng thắn mà sư phụ nàng lại càng có khí chất của loài tuấn mã quang minh chính đại, không biết gian trá khuất tất. Còn Hồ Thái Anh vốn điêu ngoa thấy dùng sức không thắng nổi Đinh Hương, bèn bất ngờ làm động tác giả rồi chụp thắt lưng nàng. Đến đây cần lưu ý hồi xưa chỗ thắt lưng phụ nữ là bất khả xâm phạm, mở được thắt lưng là nguy rồi, nên Đinh Hương vội tự vệ giữ lấy dây lưng, vì vậy Hồ Thái Anh thừa lúc đó, đánh rơi gươm của nàng, kề gươm vào cổ nàng, đắc thắng:
- Thế là nàng phải làm vợ ta rồi nhé.

Đinh Hương choáng váng, nhưng kịp rút con dao giấu trong tay áo định kết thúc tính mạng mình và nói thầm“Thiên Ân, muội thà chết chứ không phản bội huynh” Lúc ấy, một tiếng hí vang trời, chú ngựa hồng đã phóng vào sân đấu, mọi người còn chưa hoàn hồn, thì một chàng trai áo đỏ uy nghi anh tuấn, một tay cầm gươm, một tay cầm tấm áo da ngựa, lướt tới hất lưỡi gươm của Thái Anh, giải nguy cho Đinh Hương. Đinh Hương kêu lên:
- Thiên Ân, sao huynh lại…
- Đinh Hương, huynh biết muội lo cho huynh nên bỏ thuốc mê vào rượu cho huynh uống rồi tự mình đến đây đương đầu với Hồ Thái Anh. Nhưng huynh là tướng công của muội, huynh có trách nhiệm phải bảo vệ muội. Hồ Thái Anh, Tiểu Hồng mã đã đến đây, ngươi có giỏi thì đấu với ta chứ đừng làm khó hiền thê của ta.
Hồ Thái Anh cười gằn:
- Thì ra người là kẻ hại chết bá phụ ta, cướp người ta yêu. Dù cho ngươi là thần hay ma, hôm nay ta phải rửa hận.

Thiên Ân trao lại tấm áo da ngựa cho Đinh Hương, xông ra đấu. Đinh Hương còn ám ảnh lời nói của Thiên Ân là chàng có thể gặp nguy hiểm khi xuất hiện trước đám đông nên vội đưa cho Đinh tướng quân cầm chiếc áo da ngựa rồi xông ra sân đấu với tư thế sẵn sàng phụ giúp cho chồng. Trước sự việc bất ngờ này, Đinh tướng quân vừa mừng vừa tức ấm ách: “Thì ra hiền tế của ta khôi ngô tuấn tủ lại tài giỏi không thua gì ta hồi còn trẻ. Cái thằng này thiệt là… tướng tá bảnh bao như nhạc phụ ngươi mà không chịu khoe, cứ khoác cái áo da ngựa hôi rình! Phen này ta coi ngươi còn đòi làm súc sinh được nữa hay không?” Nghĩ vậy, ông vội ôm cái áo da ngựa đi ra khỏi đấu trường.
Khỏi cần tả dài dòng cũng biết Thiên Ân nhanh chóng xử gọn đẹp Hồ Thái Anh, cho chàng ta đo ván, bộ bạch bào, bạch giáp giờ đã thành hắc bào, hắc giáp vì bám bụi đất.

Thấy mũi gươm kề vào cổ, Thái Anh nói cứng nhưng hàm răng run lập cập: “Thắng làm vua thua làm giặc. Ngươi giết ta đi”. Thiên Ân bình tĩnh nói: “Ta không có thù oán gì với ngươi, ta chỉ muốn bảo vệ danh tiết của hiền thê mà thôi”. Vua rất hài lòng:
- Thì ra tướng công của Đinh Hương có tài mạo song toàn như vậy. Mai khanh hãy vào triều yết kiến, trẫm sẽ trọng dụng khanh.
Hồng Thiên Ân bái tạ ơn vua. Mọi người lần lượt kéo nhau ra về. Riêng Hồ Thái Anh còn hậm hực: “Cái tên người ngựa ngựa người kia, ta không để yên cho ngươi đâu”. Đinh Hương mừng rỡ đến bên chồng nắm láy tay chàng.

Bỗng một tiếng nổ vang lên, một mùi khét lan tỏa trong không khí, Hồng Thiên Ân kêu lên một tiếng đau đớn vụt chạy ra ngoài đấu trường thì thấy Đinh tướng quân đang đốt cái áo da ngựa của mình. Chàng định giật lấy cái áo nhưng không còn kịp nữa.
- Nhạc phụ, sao người lại đốt áo của con?
- Ta…ta muốn con làm người, không muốn con quay trở về lốt ngựa nữa.
Hồng Thiên Ân thổ một ngụm máu tươi và quỵ xuống. Đinh Hương vội chạy tới đỡ Thiên Ân.
- Thiên Ân huynh, tại sao lại…
- - Huynh đã nói với muội phải hai năm sau huynh mới thành người. Còn hiện nay chiếc áo da ngựa này là sức mạnh của huynh. Nếu mất nó huynh sẽ mất hết sức lực và không ở lại trần gian được nữa.
Về Đầu Trang Go down
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 9:24 am

- Là lỗi của muội, huynh đã giao chiếc áo ấy cho muội, vậy mà muội không chịu giữ kỹ lại đưa cho cha, cha nào có biết gì đâu.
- Hiền tế ơi, ta thật hồ đồ, bây giờ có cách nào cứu con không? Dù có đổi mạng của ta, ta cũng bằng lòng.
- Thưa nhạc phụ, người đừng quá tự trách. Thật ra còn một cách, cha cho con hỏi.
- Con cứ hỏi đi.
- Thưa cha, cha có sẵn lòng xóa thù hận với kẻ từng hại cha không?
Câu hỏi khá bất ngờ làm cho Đinh tướng quân lúng túng.
- Con à, tại sao con hỏi cha câu đó?
- Xin cha trả lời con.
- Có thù không báo phi quân tử.
Hồng Thiên Ân cười buồn: “Thì ra câu này khó trả lời đến như vây.”
Đinh tướng quân hỏi:
- Vậy thật ra con muốn ta trả lời ra sao?
- Thưa nhạc phụ, có một cách giúp con ở lại trần gian, đó là từ đây đến trước khi gà gáy, có một ngàn câu trả lời sẽ xóa đi nỗi hận với kẻ thù của mình. Điều ấy chứng tỏ thế gian này còn lòng vị tha, nhân ái và sẽ cứu được con.
- Ôi, tại sao con không nói trước? Nếu vậy ta sẵn sàng xóa bỏ hận thù cho mọi kẻ thù của ta. Con muốn có một ngàn câu trả lời chứ gì? Bớ tam quân, mau đến đây, hãy nói các ngươi sẵn sàng xó bỏ hận thù cho kẻ thù của các ngươi đi.
- Nhiều tiếng nói xôn xao cất lên, nhưng Hồng Thiên Ân còn thổ huyết nhiều hơn và gương mặt chàng trắng bệch. Đinh tướng quân hốt hoảng: “Sao không có tác dụng gì hết vậy hiền tế?”

- Vì đó không phải là câu trả lời thật lòng của mọi người. Không trách cha và mọi người được. Các người đều là những người lính, đã được rèn luyện phải cầm gươm giết giặc, không thể trắc ẩn. Các người lại thấy quá nhiều tang tóc điêu linh do giặc thù gây ra. Buộc các người tha thứ cho kẻ thù thật khó.
Đinh Hương nói:
- Tướng công, chúng ta hãy lên ngựa, đi về phía những làng mạc bình yên quanh đây, gõ cửa hỏi từng nhà, từng người. Họ là những người bình dị, không có lòng thù hận. Muội tin rằng chúng ta sẽ có một ngàn lời thứ tha nhân ái trước lúc gà gáy.
- Được, chúng ta đi.
Ngựa được dắt tới. Đinh Hương và Hồng Thiên Ân cùng lên một con ngựa, phóng đi. Họ không biết đằng sau bụi cây gần đó có cặp mắt hằn học nhìn theo.

Trên đường đi
Ngựa phi qua đồng lúa. Ngựa dừng trước mái tranh rộn tiếng cười đùa.
Hồng Thiên Ân và Đinh Hương đã gõ cửa từng nhà. Tất cả các câu trả lời đều là không.
Ngựa phi qua thành quách. Ngựa dùng trước dinh thự quyền quý.
Vẫn là câu trả lời: không. Không thể thứ tha. Có thù phải trả!
Ngựa phi qua thung lũng. Ngựa dừng trước những ngôi nhà sàn.
Không, không, vẫn là không.

Bàn tay Hồng Thiên Ân lạnh dần, ánh mắt chàng mờ phai.
Lòng chàng còn đau đớn hơn: người trần thế hẹp hòi, tàn ác đến thế sao? Họ chỉ lấy oán báo oán mà không thử một lần thứ tha sao?
Đinh Hương cố gắng sưởi ấm tay chồng. “Huynh ơi, hãy tin muội sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù của mình. Muộu nói thật lòng đó ” “Huynh biết, muội rất nhân hậu, nhưng dù có lời nói của muội thì ta vẫn phải tìm 999 câu trả lời nữa.”

Đỉnh núi
Trăng đả tà. Sao sắp lặn. Có lẽ không lâu nữa gà sẽ gáy sáng. Hồng Thiên Ân và Đinh Hương đã lên đến đỉnh núi. Sau lưng họ là vực thẳm. Đinh Hương nói: “Nếu huynh ra đi, muội sẽ đi cùng huynh”.
Một tiếng cười rộ tàn ác vang lên. Hồ Thái Anh xuất hiện:
- Đinh Hương, có ta đây, ta không đề muội hủy mình theo cái tên ngựa người hay người ngựa này đâu.
- Ngươi, ngươi theo dõi bọn ta à? – Đinh Hương tức giận.
- Phải, và không ai chịu trả lời sẽ tha thứ cho kẻ thù, vì ta đã cho tiền họ, đe dọa, bắt buộc họ trả lời theo ý ta. Không ai có thể cứu được ngươi. Nơi này là chỗ chôn thân của ngươi, hãy nhìn kia, khắp ngọn núi có cả ngàn quân lính, mà có lẽ không cần nhiều đến thế. Ngươi kiệt sức rồi, ta có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay. Hãy chịu chết đi, Hồng Thiên Ân.


- Tại sao ngươi hận ta đến thế?
- Trước kia ta hận một con súc sinh lại có thể hại chết bá phụ ta, cướp Đinh Hương của ta. Trên đấu trường, ta hận ngươi tài giỏi hơn ta, làm nhục ta trước mặt bàn dân thiên hạ và Hoàng thượng. Ta phải giết ngươi.
Thái Anh hung hãn xông tới đánh Hồng Thiên Ân. Đinh Hương cố bảo vệ cho chồng. Bất ngờ, Thái Anh đạp trúng cục đá ven bờ vực, trượt chân lăn xuống. Thiên Ân cố hết sức tàn chụp lấy tay Thái Anh, sau một lúc giằng co Thái Anh đã leo lên khỏi vực. Chàng ta ngẩn ngơ:
- Tại sao ngươi cứu ta?
- Ta không có thù oán gì với người. Ngươi là một trang anh tài, cần phải sống để làm điều ích dân lợi nước. Còn ta, ta sắp rơi khỏi thế gian, đó không phải là lỗi của ngươi, đó là số phận của ta. Ta chưa làm tròn tâm nguyện, nhưng trước khi ra đi ta muốn làm một việc tốt.

Thái Anh đứng sững, chấn động tâm can. Chàng ta chưa từng gặp một tâm hồn đại lượng đến thế. Lần đầu tiên chàng ta hổ thẹn vì toàn bộ cách cư xử của mình với Đinh Hương, Hồng Thiên Ân. Chàng ta muốn nói lời xin lỗi họ nhưng không sao mở miệng. Bỗng một tiếng gà le te gáy. Thái Anh sực tỉnh, vội thét:
- Ta xóa bỏ hết hận thù với ngươi, Thiên Ân!
Cả ngàn quân lính ở sườn núi phụ họa theo:
- Phải, xóa hết hận thù, hận thù có nghĩa gì đâu…
Đó là ngàn câu trả lời mà Hồng Thiên Ân chờ đợi suốt đêm qua. Nhưng đã muộn. Gà đã gáy sáng. Thiên Ân tan biến dần trong tiếng gọi thiết tha tuyệt vọng cũa Đinh Hương.

Ba năm sau. Trên biên ải.
Đinh Hương trong bộ áo giáp nữ tướng oai hùng chỉ huy quân lính dàn trận đẩy lùi quân giặc. Giặc bỏ chạy, Đinh Hương thúc một cánh quân đuổi theo về phía núi. Thoáng chốc, nàng chỉ còn lại một mình, đang nhùn quanh định hướng thì một mũi tên phóng vút tới. Có tiếng mũi tên khác bắn rơi mũi tên vừa rồi và một tiếng thét đau đớn bỏ chạy. Đinh Hương nghe một giọng trách yêu vô cùng quen thuộc:
- Huynh đã dặn muội khi lâm trận không được khinh địch, xa huynh ba năm, bài học trả lại cho thầy hết rồi phải không?
Đinh Hương quay lại nhìn, không tin vào mắt mình. Là Hồng Thiên Ân, Hồng Thiên Ân bằng xương bằng thịt đứng trước mặt nàng.

- Là tướng công, tướng công đó sao?
- Phải, là huynh đây. Ba năm trước, huynh mất hết công lực phải trở về Thiên Đình, tuy trễ nhưng chính Thái Anh và quân lính của anh ta đã nói được những câu nhân ái, vì vậy Thiên Đình cho phép huynh được xuống trần gian…,một ngày.
- Chỉ một ngày thôi sao?
- Một ngày trên Thiên Đình là một trăm năm dưới trần thế đó. Lần này huynh gặp lại muội thật oai phong quá. Muội đã là nữ tướng rồi.
- Muội không muốn tâm sức của huynh uổng phí nên theo cha ra trấn thủ biên cương.
- Muội thật tài giỏi.
- Còn một điều muội tài giỏi hơn nữa, đó là đã có một Tiểu Thiên Ân giống huynh như đúc.
- Muội nói sao? Chúng ta có con sao?
- Phải, lúc ấy muội đã mang thai. Đứa con đã giúp cho muội nghị lực sống đến ngày hôm nay khi tưởng đã mất huynh vĩnh viễn. Hiện con chúng ta đang ở trong thành, do mẹ của muội chăm sóc . Chúng ta mau về đi.
Sau tiếng cười giòn giã, họ cùng lên một con ngựa, phi vút về thành.
Về Đầu Trang Go down
Minhlan

Minhlan


Tổng số bài gửi : 126
Join date : 15/05/2011
Age : 35

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeFri May 20, 2011 10:57 am

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Tieuhongma

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Tieuhongma2

Design by Hacynuhiep.
Về Đầu Trang Go down
angiechiu_15




Tổng số bài gửi : 10
Join date : 22/06/2011

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Jun 28, 2011 4:11 pm

ss hacy viết hay quá,và rất cảm động nữa,lúc mới đầu đọc thấy tên Tiểu Hồng mà cứ nghĩ HC đóng 2 vai.
Về Đầu Trang Go down
hacynuhiep

hacynuhiep


Tổng số bài gửi : 475
Join date : 14/05/2011

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Jun 28, 2011 4:37 pm

Đúng rồi, Hào ca đóng 2 vai, mà là vai....chú ngựa ghen!
Về Đầu Trang Go down
vuong phu khuc

vuong phu khuc


Tổng số bài gửi : 191
Join date : 28/05/2011

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeTue Jun 28, 2011 8:35 pm

hay thật
Về Đầu Trang Go down
hacynuhiep

hacynuhiep


Tổng số bài gửi : 475
Join date : 14/05/2011

Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitimeWed Jun 29, 2011 1:30 pm

Mọi người coi tiếp các truyện khác, cũng hay lắm.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)   Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Tùy bút] Hacynuhiep
» [hacynuhiep]Chữ ăn liền với chữ văn một vần
» [hacynuhiep] Chùm thơ văn từ sao Hổ cáp

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Howie Huang Huỳnh Văn Hào  :: Kho báu Hào môn :: Fan fic-
Chuyển đến