Howie Huang Huỳnh Văn Hào
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Howie Huang Huỳnh Văn Hào

Forum là nơi tập hợp các thông tin, hình ảnh, clip, bài viết cập nhật về diễn viên Đài Loan Huỳnh Văn Hào (Howie Huang).Thân ái đón chào tất cả các bạn cùng sở thích.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tiếng Trung qua ẩm thực
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Dec 25, 2015 10:36 pm by Admin

» [2015] Phi đao hựu kiến phi đao | Huỳnh Văn Hào, Lưu Khải Uy, Dương Dung
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeTue Nov 24, 2015 3:34 pm by Admin

» Huỳnh Văn Hào-Triệu Khuông Dẫn
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeMon Nov 16, 2015 1:23 pm by Admin

» Huỳnh Văn Hào-Trình Thiết Y
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeMon Nov 16, 2015 9:20 am by Admin

» [1996-1998]Bảo tiêu (I,II.II) | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Lưu Ngọc Đình
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeTue Sep 01, 2015 3:40 pm by Admin

» Hình tặng sinh nhật Hào ca
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeTue Jul 21, 2015 3:30 pm by Admin

» Phim chiếu trong tháng
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Jul 10, 2015 10:26 pm by Admin

» [Tùy bút] Hacynuhiep
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:28 pm by Admin

» Weibo 2015
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:16 pm by Admin

» [2005]Giang sơn mỹ nhân tình | Huỳnh Văn Hào, Lưu Đào, Ngô Kỳ Long
[Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri May 15, 2015 10:34 pm by Admin

Most Viewed Topics
[1996-1998]Bảo tiêu (I,II.II) | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Lưu Ngọc Đình
[2005]Giang sơn mỹ nhân tình | Huỳnh Văn Hào, Lưu Đào, Ngô Kỳ Long
[1996] Thiên sư Chung Quỳ| Kim Siêu Quần, Phạm Hồng Hiên, Huỳnh Văn Hào
[1997]Mã Vĩnh Trinh | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Du Tiểu Phàm, Phạm Băng Băng
[2011]Hạ gia tam thiên kim |Trương Mông, Trần Sở Hà, Đường Yên, Huỳnh Văn Hào
Hào môn hội ngộ
[1998]Đa tình đao | Huỳnh Văn Hào, Hà Mỹ Điền, Cung Từ Ân, Lâm Vĩ
[1988]Võ lâm ngũ bá | Huỳnh Văn Hào, Trần Ngọc Liên
[2008]Nan vi nữ nhi hồng | Hà Gia Kính, Huỳnh Văn Hào, Phan Nghi Quân, Lương Hựu Lâm
[2007]Hào môn bản sắc | Huỳnh Trọng Côn, Huỳnh Văn Hào, Ông Gia Minh

 

 [Tùy bút] Hacynuhiep

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
hacynuhiep

hacynuhiep


Tổng số bài gửi : 475
Join date : 14/05/2011

[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeSat Jul 23, 2011 8:35 am

Vô đề

Mình từng là một người chấp mê bất ngộ, từng là một người chìm trong bể khổ không sao siêu thoát. Vì một chữ tình.

Những suy nghĩ của Phùng Hoài Ân (Nan vi nữ nhi hồng), Hạ Hữu Thiện (Hạ gia tam thiên kim) mình cũng từng có. Một vài hành động giống họ, mình cũng từng thử qua, nếu mà không đạt đến mức độ…bị chọi đá như họ, chẳng qua vì đời thật không giống như phim. Thời gian chìm đắm của mình cũng không ít hơn anh Phùng Hoài Ân, dù mối quan hệ của mình với đối tượng may mắn hơn anh ấy, mình cũng có lý do để kiên trì chứ không hẳn chỉ là ảo tưởng. Nhưng rốt cuộc ảo tưởng vẫn là ảo tưởng.

Cho đến ngày ka xuất hiện.
Mình chưa từng nghĩ sẽ chạy theo một ngôi sao xa xôi như ka, càng không nghĩ từng tuổi này lại bắt đầu say mê một thần tượng mới, trong khi mình đã có thần tượng rồi.
Mình để ý đến ka vì ka có phong cách khá giống người ấy của mình, khi tìm hiểu sâu hơn thì thấy vài chi tiết cuộc đời cũng tương tự.
Càng coi phim của ka, mình càng hào hứng tìm hiểu, càng muốn làm được nhiều điều, tìm hình, viết văn, làm PTS, dịch tin, dịch phim, làm MV…mình từ từ làm được hết.
Cùng lúc đó, mình trải qua nhiều điều không may mắn trong cuộc sống, sức khỏe, sự nghiệp, thị phi…Đáng lẽ mình phải rất khủng hoảng, tuyệt vọng nhưng có ka, tất cả những điều đó trôi qua thật nhẹ nhàng. Nhớ lúc mình bị giật túi xách té đến không nhấc nổi cánh tay suốt 2 tháng, mình vẫn không ngừng viết, không ngừng học hỏi để bày tỏ tình cảm của mình với ka. Lần thứ hai bị chôm túi xách một cách bất ngờ, mình hụt hẫng như đi trên mây nhưng rồi cũng qua thật nhanh khi vào topic vui với hình ảnh mới, thông tin mới.

Nếu mình còn trẻ hơn, mình đã nghĩ cảm giác đó là tình yêu. Mình yêu người kia cũng đến thế là cùng. Nhưng vì đã từng yêu nên mình hiểu rõ, tất cả những điều đó chỉ là tiền đề, mà cũng là giai đoạn tình cảm trong sáng nhất, tốt đẹp nhất, không vương vấn dục vọng, chiếm hữu riêng tư để rồi khổ đau dằn vặt như tình yêu tất yếu phải có. Mình với người kia cũng có một giai đoạn dễ thương như thế, lúc ấy, nếu người ta báo là người ta sắp đám cưới, mình sẽ vui vẻ mua quả chúc mừng, còn đến kết bạn với cô gái ấy nữa là đằng khác, nhưng sau này, hà hà, đừng có hòng! Trái tim mình từ lâu nhiễm độc, dù mình không muốn, mình cũng không trách người kia bởi cuộc đời quá phức tạp, kể ra người ta cũng tốt hơn những người khác nhiều rồi, dù không đủ dũng cảm như mình mong muốn. Trái tim mình nhiễm độc đến nhiều khi mình thấy sợ, mình không thoát ra được dù nhiều lúc mình tính từ bỏ.

Nhưng mà từ khi có ka, không phải mình tính yêu ka mà bỏ người kia, nhưng vì có lại cảm giác yêu mến vô tư trong sáng buổi đầu, nên mình nhìn lại tâm hồn mình rất rõ. Rằng tình yêu mà mình từng chìm đắm suốt bao nhiêu năm có thể không phải là duy nhất, không đáng cho mình đau khổ đến thế, khó thoát ra đến thế. Mình bắt đầu bình tĩnh lại, không còn nôn nóng chờ từng cú điện thoại, cũng không cố gắng kiếm cớ để liên hệ, gặp mặt, không cần chứng minh hay thăm dò thật ra tình cảm của người ta đối với mình có còn nhiều hay không. Mình thấy thật thanh thản, vì nhận ra trong cuộc sống có thể có nhiều quan tâm khác, niềm vui khác, hơn là chỉ chạy theo quỹ đạo của một người.

Những khi gặp trắc trở trong cuộc sống, rồi thấy thư giãn khi lấy …cái bản mặt rạng rỡ thấy tức của ka ra…quậy hình PTS, mình luôn tự hỏi sao ông trời chơi kỳ vậy? Sao không cho mình gặp một người thật nào đó để cho mình nguôi ngoai mối tình khổ đau, mà lại cho mình một giấc mộng, một hình ảnh xa vời đến thế? Hổng lẽ ngoài đời không có người nào đủ khả năng làm được điều ấy? Hay thật ra mình chẳng có duyên nợ với ai cả nên trời phật an ủi mình bằng cách đó chăng?

Trong đời mình nhiều lần mình nguyền rủa ông trời đối với mình còn tàn độc hơn…xã hội đen! Ông trời luôn bày ra những cái bẫy rất hào nhoáng cho mình hí hửng chui vào rồi gặp đủ thứ rắc rối không rút chân ra được! Thí dụ như tạo điều kiện thuận lợi để dựng một vở diễn, rồi gần đến ngày công diễn thì rạp bị…sập, sửa mấy tháng mới xong, chịu nổi không? Một tác phẩm được giải thưởng cao, được đoàn nhận dàn dựng, bỗng bị lời ra tiếng vào, buộc phải rút về, còn phải đền tiển nữa!

Mình rất sợ 2 chữ cố gắng. Bởi vì khi mình sống thoải mái, không lập kế hoạch, tới đâu hay tới đó thì tốt, mà cố gắng là hư. Hồi nhỏ, đầu năm học mình rất siêng, sáng đi học về chiều làm bài ,học bài liền, gần đến ngày đó thì ôn lại, nhưng kết quả dở tệ, tức quá, không thèm làm siêng nữa, gần đến giờ học mới làm bài, học bài thì đạt kết quả xuất sắc! (xuất sắc nhất khối chứ không phải thường) Khi đi làm, hễ năm nào mình chủ động cố gắng làm việc là …mất danh hiệu Chiến sĩ thi đua một cách lãng xẹt, năm nào tà tà thì được bầu! Chưa kể càng siêng càng gặp rắc rối ngoài ý muốn!

Mình cũng rất sợ khi quan tâm chú ý đến một ai đó, hầu như khi mình quan tâm yêu mến ai là người đó gặp nhiều trắc trở, gặp chuyện chẳng lành, kể cả người ấy của mình nữa. Có một lần có một bác coi tử vi cho mình bảo rằng: hễ mình làm lơ thì người ấy sẽ chạy theo, còn mình quan tâm lo lắng người ta sẽ làm lơ. Lúc ấy mình không tin, mà cũng không thể làm được. Nhưng sau này mê ka rồi mình làm lơ với người ấy thật, thì đúng là người ấy chạy theo mình đến…phát bực!

Cho đến bây giờ, ka là người duy nhất khiến mình cố gắng mà có kết quả, những gì mình muốn làm cho ka, mình đều làm được.
Cho đến bây giờ, ka là người duy nhất mình yêu mà không làm mình thất vọng, không làm mình đau khổ.
Cho đến bây giờ, mình vẫn không hết ngạc nhiên vì sao ông Trời lại cho mình một giấc mơ để từ bỏ một giấc mơ khác, nhưng giấc mơ này có nụ cười xán lạn như ánh dương quang, có gương mặt thiên biến vạn hóa lại vô hại (vì ở rất xa) thì cũng không có gì đáng phàn nàn.
Cho đến bây giờ, nghĩ tới ka, mình lại nhớ đến một đoạn kinh Phật:

Nếu có chúng sinh trong quốc độ cần phải dùng thân Phật để hóa độ được thì Quan Thế Âm liền hiện thân Phật mà nói Pháp cho kẻ đó.
Người cần phải dùng thân Bích Chi Phật để hóa độ được thì liền hiện thân Bích Chi Phật mà nói Pháp cho kẻ đó.
Người cần phải dùng thân Phạm Vương để hóa độ được thì liền hiện thân Phạm Vương mà nói Pháp cho kẻ đó.
……….
Người cần phải dùng thân nhóm Trời, Rồng, Dạ Xoa, Càn Thát Bà, A Tu La, Ca Lâu La, Khấn Na La, Ma Hầu Tu Già, Người, Phi Nhân để hóa độ được thì liền hiện ra thân ấy mà nói Pháp cho kẻ đó.
Người cần phải dùng thân Chấp Kim Cương để hóa độ được thì liền hiện thân Chấp Kim Cương mà nói Pháp cho kẻ đó…..


Đoạn này ý nói để độ cho một chúng sanh nào thoát khỏi bể khổ thì Quan Thế Âm sẽ hiện thành hình một nhân vật mà người đó thích nhất, có cảm tình nhất, dù là cao quý như Đức Phật, hay thấp hèn như…quỷ Dạ xoa, dùng cách nói của nhân vật để nói cho phù hợp. Vậy có phải vì mình mê trai đẹp có phong cách giống ka mà Bồ Tát gửi ka đến giúp mình thoát khỏi khổ đau chăng?

Chỉ biết, mình cám ơn ka vì ka đã đến dù chỉ là một hình bóng, một giấc mơ….


Về Đầu Trang Go down
hacynuhiep

hacynuhiep


Tổng số bài gửi : 475
Join date : 14/05/2011

[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeSat Jul 23, 2011 1:25 pm

Hành trình của nụ cười

Lúc nhỏ, mình không có đủ dũng khí để cười thoải mái.
Khi xem một tiết mục giải trí, mình thường ngó qua ngó lại xem người khác có cười hay không, nhiều khi muốn cười, muốn tán thưởng nhưng người ta mạnh miệng chê bai dè bĩu quá, mình thấy ngại, không dám bộc lộ sự vui thích của mình.
Khi lớn dần lên, mình quyết định mình sẽ cười với những điều mà tâm hồn mình thấy vui, mặc kệ thiên hạ nói gì thì nói, họ có bình phẩm khắt khe gì mặc họ, nếu có những câu nói, những tình tiết trong kịch, trong truyện, trong phim mà mình thấy thú vị thì cứ cười.
Từ khi làm được điều đó, mình từ dáng dấp một …con mắm khô, ăn bao nhiêu cũng không lên cân nổi bắt đầu …lên cân, khỏe mạnh, cân đối, tất cả vì mình đã dám cười theo ý mình.

Lúc nhỏ mình thích những câu chuyện có kết thúc bi thảm, những bài thơ buồn não nuột.
Nếu là văn học cổ điển, phải cỡ…Cung Oán ngâm khúc với “cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ/quán thu phong đứng rũ tà huy” mới vừa với tâm hồn mình (truyện Kiều đối với mình là quá nhẹ), truyện Châu Âu thì phải cỡ Balzac với Tấn trò đời với đủ mặt trái cuộc đời đắng cay chua chát, dở khóc dở cười như câu chuyện anh chàng hẹn với người yêu chỉ hồi hộp lo sợ vì…không có tiền trả xe ngựa, rồi chuyện anh ta tìm được một miếng da lừa cầu được ước thấy, nhưng mỗi lần được hạnh phúc thì miếng da teo tóp lại, đồng nghĩa với cuộc đời anh ta ngắn dần đi… Còn thơ Trung Quốc, thì mình ấn tượng với bài này (chỉ dịch nghĩa mà không biết nguyên văn): “Ta nhỏ xuống giấy một giọt mực, giọt mực loang trên giấy như lỗ huyệt để chôn ai. Đó là để chôn những mối tình chưa sinh mà đã chết , những bài thơ chưa thành mà đã diệt.” Nên nhớ, đó là sở thích của một cô bé 15-16 tuổi.

Lớn hơn một chút, một lần trao đổi trong giờ học ngoại ngữ với thầy giáo, khi mình nói mình thích những câu chuyện bi thảm, cho là như vậy mới hay, thầy nói thầy chỉ thích chuyện có hậu, bởi đời đã có nhiều ngang trái, tại sao khi đọc truyện, coi phim mình lại còn kiếm thêm trái ngang?

Bây giờ mình gần bằng tuổi thầy lúc ấy, mình công nhận những câu chuyện có hậu mới là đáng trân trọng, còn trái ngang, lỡ làng là điều quá tầm thường trong cuộc đời, những kẻ không có dũng khí để đi tới cùng chẳng có gì đáng để khóc thương cho họ. Ta hảy cùng cười với những người giản dị, can đảm đã về đến đích, dù con đường của họ lắm trắc trở chông gai.

Lúc mới bước vào tuổi vị thành niên, mình có một rung động đầu đời. Khi mình phát hiện mình có tình cảm như là tình yêu với người ấy thì cũng là lúc mình không gặp người ấy nữa. Mình rất đau buồn, cho là mình không bao giờ có dịp bày tỏ, đó là nỗi buồn đầu tiên trong đời, từ nỗi buồn đó mình đã lớn lên.

Lớn hơn một chút, mình cũng có rung động khác, cũng mơ hồ không kém, nhưng mình không thấy buồn chút nào, bất cứ một mối liên hệ nhỏ nào đối với người ấy cũng làm mình cũng thấy vui cả tháng, chẳng cần biết người ấy có đáp lại tình cảm của mình hay không. Có lẽ vì mình có gặp được người ấy, thế là đã quá tốt hơn lần rung động đầu tiên.
Lúc mình được đáp lại tình cảm, mình gọi đó là huyền thoại của đời mình, nhưng mình không cười được nhiều như mình mong muốn. Mình có những nụ cười trong khi mình muốn khóc bởi vì quá bế tắc. Cái cười của người gần phát điên là vì đã biết hết, lường được trước hậu quả, nhưng không sao tránh khỏi, khi nào trong đầu mình vang một tiếng vọng: “Không thoát, không thoát…” mình có thể cười như thế.

Vậy mà có một ngày, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của đối phương, mình chợt bừng tỉnh, thì ra những gì mình coi là rất nghiêm trọng, vốn dĩ quá tầm thường, không đáng để chạy đuổi theo một cách khổ sở. Mình bắt đầu thư thái và cười nhiều hơn. Cười vui thật sự.

Càng lớn hơn, mình dường như thấu suốt rất nhiều điều.
Mình cười thông cảm với sự vụng dại, nhiệt huyết nóng nảy của tuổi thanh xuân, sự giận hờn vu vơ như làn sương sớm sẽ tan khi mặt trời lên.
Mình cười với cái xấu, cái ác trong đời, vì thấy họ sao mà dại khờ, làm người ác mệt muốn chết chớ sướng ích gì đâu.
Mình cười với mỗi khiếm khuyết của con người, vì thật ra xấu tốt đều rất tương đối, kẻ ích kỷ, chây lười nơi công sở có khi là người chồng, người cha tuyệt vời trong gia đình, còn người mà ai nấy khen là bạn tốt về nhà bỏ mặc vợ con.
Mình cười mỗi khi gặp chuyện xui rủi, vì điều trớ trêu không may cho ta biết đương đầu với thực tại ngoài ý muốn, giúp ta trầm tĩnh hơn, kiên nhẫn hơn.
Mình cười với mỗi bộ phim hay, với tài diễn xuất tinh tế của các diễn viên, vì họ đã nói giùm những suy nghĩ mà mình chưa có dịp bộc lộ.
Mình cũng cười với những câu chuyện quá bi thương, những số phận nghiệt ngã trong phim bởi vì nghĩ tới tác giả, đạo diễn khổ công thắt từng cái gút, giấu từng đầu mối để có được 30-40 tập phim theo yêu cầu của hãng. Mình cười vì mình cũng đã ít nhiều làm nghề cầm viết, nên mình biết những thủ thuật đó.
Mình thường tìm ra nụ cười trong tình huống éo le, bởi khi ta sai lầm, không giải quyết tốt một vấn đề, người trong cuộc mếu máo, nhưng người ngoài cuộc nhiều khi lại cười, vì vậy thử đặt mình vào vị trí người ngoài cuộc xem sao.

Khi quá buồn mình càng muốn tìm ra nụ cười, để thấy đời luôn có hai mặt bi hài, nhìn một phía là bi, nếu nhìn theo hướng khác sẽ thành hài. Thí dụ, coi một đoạn phim có cảnh ăn gà rô-ti thì sẽ rất thú vị với chúng ta, nhưng là phim kinh dị đối với…gà…
Về Đầu Trang Go down
hacynuhiep

hacynuhiep


Tổng số bài gửi : 475
Join date : 14/05/2011

[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeSat Jul 23, 2011 1:57 pm

Nhớ nắng


Trăng đã tròn, muốn về nhà…
Có một người trông trăng nhớ nhà, còn tôi khi xa nhà thì nhớ nắng.

Năm ấy tôi đi du học. Ở nơi rất xa về không gian và thời gian. Đó cũng là lần đầu tiên tôi sống tự lập, như cánh chim non rời tổ.
Xuống máy bay nơi xứ lạ quê người, một ngọn gió mát rượi phất vào gương mặt niên thiếu khinh cuồng. Lúc ấy nhiệt độ ngoài trời là 9 độ C mà sao tôi không thấy lạnh, có lẽ trong tôi còn những tia nắng nhiệt đới từ quê nhà mang sang, còn ngọn lửa khao khát tự do của chim non lần đầu tung cánh.

Đến nơi ở nằm giữa vùng đồi thông tuyệt đẹp, tôi khoan khoái: “Ta được tự do!” Phải, hoàn toàn tự do. Sẽ không còn ai căn vặn khi mình đi sớm về khuya, không ai thắc mắc khi mình lang thang ngoài phố, không ai quản thúc mình mua gì sắm gì. Mà cũng là lần đầu tiên tôi có một căn phòng riêng đó. Tuyệt quá!

Thế rồi niềm vui ban đầu qua đi. Thay vào đó là những ngày bận rộn và…cô đơn.
Cô đơn trên chuyến xe sớm. Cô đơn trên chuyến xe chiều. Cô đơn trong bóng tối, lần bước hồi hộp trên đường vắng tìm về ký túc xá.
Cô đơn vì khác biệt. Không phải vì tôi không có bạn, tôi có rất nhiều bạn nước ngoài cũng như trong nước, ngoại ngữ của tôi tiến bộ vượt bực, tôi học được rất nhiều. Nhưng trong lòng vẫn là tịch liêu, thèm nhớ một điều gì đó không rõ ràng. Không hẳn là nhớ nhà, không hẳn là nhớ người thân, hình như là một điều gì mờ ảo hơn, nhưng trong đó sẽ bao gồm cả nỗi nhớ nhà, nhớ người thân.

Bỗng chợt nhận ra, à, ta nhớ nắng. Nhớ nắng quá, vì nơi đây thiếu nắng.

Bình minh rồi sao không có nắng?

Vẫn là một màu tối mịt bao trùm không gian, quanh ta chỉ có ánh đèn vàng leo lét.
Ở nhà giờ này mặt trời chói chang. Trước khi mặt trời lên, ta cũng cảm nhận được nắng khi một tiếng gà cất lên bên nhà hàng xóm, kéo theo hàng chục tiếng gà khác như điệu kèn vui tai chào mừng những giọt nắng mới.

Đúng ngọ rồi sao không có nắng?

Trời vẫn phủ mây xám, gió cứ lạnh, người co ro trong cả chục lớp áo xếp hàng ở Resto U chờ vào ăn trưa.
Ở nhà giờ này nắng lên đỉnh đầu, người ra đường che mặt kín mít, đội nón sùm sụp, lúc ở nhà thì bực, nhưng bây giờ sao nhớ quá?
À cùng với ánh nắng ban trưa, còn có vài âm thanh quen thuộc nữa. Phải rồi, giờ này phải có một tiếng rao lãnh lót: “Ai …ăn chè đậu đen nấu đường không”. Còn nữa, còn phải có âm thanh của một bài vọng cổ, vì 12:30 là có chương trình ca nhạc cải lương trên Đài phát thanh. Dù nhà mình không mở radio nhưng hàng xóm đều nghe, riết rồi thành quen thuộc. Nhớ quá, nhớ quay quắt, nhưng ở đây tìm đâu ra cải lương? (Hồi đó không có mạng online!)

Chiều xuống rồi sao không có nắng?

Nơi đây trời rất mau tối, khoảng 5 giờ chiều là đã tối sầm, khiến ta có cảm giác ta luôn đi trong bóng đêm. Buổi sáng khi rời nhà đến trường trời còn tối, chiều khi về nhà trời cũng tối. Nắng chiều, nắng chiều ở đâu?
Ở quê nhà, giờ này chan chứa nắng chiều. Từ cửa sổ duy nhất của nhà ta nhìn ra xa, có khung cảnh mà lúc nhỏ ta nghĩ là đẹp nhất trần đời. Thật ra thì ta ở một xóm nhỏ nhà cửa lô nhô chẳng có gì nên thơ, nhưng có góc nhìn tuyệt đẹp : Ba cây cổ thụ cao vút, thẳng tắp, tháp chuông nhà thờ nhọn màu gạch, khung cảnh ấy không đẹp nếu không có nắng, đặc biệt là ánh nắng hoàng hôn màu vàng chuyển sang cam, rồi đỏ lửa dần dần trở thành tím ngát, tất cả các màu cùng xuất hiện một lúc. Trong ánh tà dương, đàn chim xao xác bay về tổ tạo thành một khung cảnh sống động đầy màu sắc. Nhớ lắm hoàng hôn ơi!

Cùng với nắng còn có khói. Nhớ khi ai đó đốt lá khô trong sân trường. Khói lam quyện nắng vàng bay lên cao, thoảng một mùi khen khét nhưng rất dễ chịu. Nhớ khói bếp nhà mình, và mùi món thịt muối chiên thơm phức của mẹ. Dù từng được nếm nhiều cao lương mỹ vị, nhưng ta thích món thịt muối chiên giản dị của mẹ nhất, có lẽ vì khẩu vị của ta giống mẹ hoặc như ai đó đã nói: món ngon nhất là món mẹ nấu cho ta ăn từ khi còn nhỏ.
Ở đây không có khói trong nắng, không có hương vị quen thuộc, nhớ nắng quá, à không, nhớ mẹ quá đi!

Mùa đông dài dăng đẳng, không có nắng, ngàn cây trút lá trơ trọi. Mới đầu thấy cũng hay hay nhưng dần ánh mắt như ức chế vì sự đơn điệu của màu sắc. Chỉ có xám, xám và xám. Cái lạnh khiến ta chỉ cố tìm cho bằng được cảm giác ấm, dần dần ta quên cảm giác mát rất khoan khoái ngày xưa.
Ở quê ta quanh năm nắng ấm, cây lúc nào cũng có lá. Nắng đem lại nhiều màu sắc, màu xanh của lá cây, màu sắc rực rỡ của trái cây và màu tươi sáng trên muôn sắc áo trên phố đông. Xa nắng rồi mới biết nắng có tác dụng phong phú đến vậy. Những giọt nắng của ta đâu?

Rồi một ngày nơi đây có nắng.

Người bản xứ rất hân hoan, ùa ra đường tắm nắng. Ta cũng rất vui, nhìn những hàng cây nở đầy hoa trước rồi mới ra lá sau, lạ quá, bên nhà mình không có những hàng cây đầy hoa như vậy. Đường ngập hoa như trong cổ tích, này là kim tước chi, mộc lan thơm ngát, những cái tên ta chỉ đọc trong truyện không ngờ bây giờ mới thấy ngoài đời.

Rồi cây cũng xanh lá, khiến ta hơi nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Mà hình như không phải màu xanh quen thuộc ta vẫn biết, đây là màu xanh ôn đới, xanh biêng biếc, xanh đến nhức mắt, đẹp nhưng có cảm giác thiếu một điều gì đó,
À, cây cối nơi quê nhà có một màu xanh hơi phủ bụi thành xanh nhạt hơn, không biết có phải ta thiên vị, nhưng hình như vậy thì dễ chịu cho đôi mắt hơn. Mà cũng có nhiều sắc xanh hơn, xanh hư ảo cỏ may, xanh biếc lá mận, xanh tươi đọt chuối, còn có tàng lá vừa xanh vừa nâu của cây vú sữa. Màu xanh nhiệt đới tinh tế hơn, đa sắc, hiền hòa hơn còn màu xanh ôn đới thuần chất và mãnh liệt quá, có lẽ không hợp với tâm hồn ta chăng? Hay là nắng quê nhà khác nắng tha hương nên cây cũng có màu xanh khác nhau?

Nơi đây nắng đến 10 giờ tối. Bây giờ ta toàn đi trong nắng, đẹp thật, nhưng sao con người quả là đứng núi này trông núi nọ, ta bắt đầu nhớ đêm rồi, không phải đêm lạnh lẽo trời Tây mà là đêm ấm áp phủ ánh đèn vàng dịu nhẹ trong xóm nhỏ, đêm có một vầng trăng, dù chỉ là trăng mờ nhạt giữa ánh điện thị thành. Ừ thì trăng mờ, nhưng là trăng của những đêm trải chiếu ngoài ban công, cả nhà ngắm trăng đếm sao. Ừ thì trăng không sáng bằng đèn, nhưng đêm trăng mà cúp điện, cả xóm ra đường tán gẫu, đặc biệt có anh hàng xóm đàn ghi ta rất hay và cô bạn của anh ấy có giọng hát lãnh lót vui lòng phục vụ miễn phí cho hàng xóm cả trăm bài không biết mệt, nào là “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…” đến hỏi “gọi nắng lên vai em gầy đường xa áo bay…”Trăng quê ta ơi, trăng ở đâu?

Rồi ngày về, ta cũng thỏa lòng nhớ nắng.
Rồi ngày về, ta cũng thỏa lòng ngắm trăng.
Dù cảnh vật ngày nắng không phải là bất biến qua năm tháng, có những cảnh mãi biến mất không tìm lại được.
Dù hình bóng dưới vầng trăng xưa cũng không còn bởi chàng trai cô gái ấy nay trên đầu đã hai màu tóc.
Nhưng nắng vẫn là nắng quê nhà không gì thay thế được.
Nắng tắt rồi còn lại vầng trăng quê không giống bất cứ vầng trăng nào trên thế gian.

Người hát “Trăng đã tròn, muốn về nhà…”

Tôi cũng có một bài hát…
Nắng lên rồi vàng thêu muôn cánh hoa
Nắng lên rôi lung linh trên ngàn lá
Nắng lên rồi nào anh em chúng ta
Đem nắng về tô thắm cho quê nhà…


Quê nhà không là điều gì to rộng, xa vời, có thể đó chỉ là một tia nắng, một vầng trăng, có phải không?
Về Đầu Trang Go down
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 745
Join date : 08/05/2011

[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:19 pm

Giai đoạn "té xe"

Nhớ hồi nhỏ, lần đầu tiên có chiếc xe đạp dành cho người lớn, vì mình đã biết đạp xe nhỏ rồi, chân lại khá dài, nên leo lên xe đạp rất thoải mái, thẳng bon bon từ đầu đến cuối đường, an toàn trên xa lộ. Thế nhưng, ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa mình lại liên tục...té xe, không bóp thắng kịp, té, lạc tay lái, té, đụng chướng ngại vật, té... đau lắm chớ bộ, sau khi té vài bận mới rút kinh nghiệm để không té nữa, sau đó mới là người biết đi xe đạp thật sự.

Sau này học những kỹ năng khác, mình đều trải qua gia đoạn...té xe, như học nấu ăn, lần đầu rất thành công, lần thứ hai cũng tốt, nhưng lần thứ ba, thứ 4 có thể bị khét, sống, hư bột hư đường, phải bình tĩnh xét lại vì sao, rút kinh nghiệm từ đó nấu ăn mới tốt. Rồi vẽ, làm thủ công, viết văn....tất cả đều có giai đoạn té xe sau khi đã thành công bước đầu.

Kinh nghiệm chung là chúng ta có thể thành công rất nhanh khi làm một điều gì đó, nhưng vẫn còn rất nhiều ngóc ngách mà ta vẫn chưa biết, khi có chút thay đổi hay do mình làm quen dạn tay thì sẽ xảy ra sai sót có khi rất nặng nề. Quan trọng nhất là vượt qua khúc quanh "té xe" này, đứng dậy, rút kinh nghiệm thì ra sẽ nắm vững vấn đề, kỹ năng đó thật sự. Cũng có lúc ta không thể vượt qua, sợ đau, sợ té, sợ thất bại mà không dám thử lại lần nữa, thì vĩnh viễn ta không đạt tới kỹ năng đó nữa. Ngược lại, nếu một người làm thành công đều đều mà chưa hế té xe thì có thể họ cũng không bao giờ tiến bộ, họ chỉ làm theo kinh nghiệm, thói quen, rập khuôn theo những điều đã được học mà không dám thoát ra, thử sức với những cái mới, dám...té để đứng dậy và đưa vào đó những nét riêng của mình. Như lái xe thì những kinh nghiệm riêng để giữ thăng bằng, nấu ăn thì có thêm bí quyết, mùi vị riệng do mình tự khám phá....

Có 1 câu chuyện nọ, có ông lão vì sợ té nên lúc nào đi ra đường ông cũng ngó xuống đất, tránh chướng ngại vật để không té. Cháu ông hỏi ông có biết bầu trời xanh như thế nào, con chim bay lượn ra sao, ông đều không biết! Cháu ông nói, cứ nhìn lên trời để thưởng thức cảnh đẹp đi ông, nếu té thì ta lại đứng dậy, lo gì!

Nói chung, đừng ngại té xe!
Về Đầu Trang Go down
https://howiehuang.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 745
Join date : 08/05/2011

[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitimeFri Jun 05, 2015 6:28 pm

Giai đoạn "nhức đầu"

Có những vấn đề rất mới, khi bắt đầu học không dễ biết ngay, mà muốn "đâu cái điền" luôn. Mình đã gặp tình trạng này khi học ngoại ngữ. Năm đó, muốn thi vào sư phạm tiếng Pháp, nên mình tích cực học thêm từ vựng. Mình quyết chí lấy sách tiếng Pháp theo chương trình Pháp của ba má học ngày xưa, cố đọc hiểu, ối trời ơi, hầu như chữ nào cũng phải tra từ điển hết, chữ nào cũng phải ghi chú vô sổ, đọc 1 bài ngăn ngắn là nhức đầu muốn chết, nhưng ráng đọc vài bài, đến bài thứ tư, thứ năm là đỡ, từ vựng phong phú hơn, đầu óc mở mang, hiểu biết rộng rãi cả về ngoại ngữ và văn hóa. Theo mình, học ngoại ngữ thành công là khi ta bắt đầu có "tình cảm ngôn ngữ" (tiếng Pháp có thuật ngữ này, gọi là sentiment linguistique), nghĩa là đọc một câu có thể cảm nhận câu đó hay, đúng văn chương hay là chưa ổn dù nó rất đúng ngữ pháp, rồi trong lòng rất khao khát biết từ vựng, thấy từ vựng nào mới là "nuốt trộng" ngay chứ không sợ hãi vì quá nhiều từ mới như khi mới học.
Khi đi thi tiếng Anh, đến phần nghe, các bạn thường đùa rằng, mấy tên đọc tiếng Anh khó nghe khiến cho mình hết sức khổ sở khi thi, chẳng qua chỉ là người...đọc mướn cho các trường ngoại ngữ mà thôi, còn người nói dễ nghe, ai cũng hiểu thì có thể làm ...Tổng thống! (các Tổng thống Mỹ đọc diễn văn rất rõ ràng, dễ nghe). Còn nữa, vị trí của người giỏi ngoại ngữ bậc nhất nước là ngồi...ghế đẩu, lấp ló ngoài sau lưng các ông lớn (như trên TV chiếu chương trình thời sự khi các vị chức sắc tiếp khách nước ngoài!), còn người không biết ngoại ngữ thì ngồi ghế sa lông bọc gấm chễm chệ ngoài trước!

Trở lại chuyện nhức đầu, sau này mình có học tiếng Hoa (hay gọi đùa là tiếng Bông!) Vốn mình chỉ muốn biết chữ để đọc thơ Hán Nôm vì mình rất thích văn chương cổ, sau đó mò mẫm thêm để...coi phim, dịch tin tức về idol! Cho đến bây giờ mình vẫn thích học kiểu ông bà ta xưa học để thi Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, nghĩa là đọc chữ nho theo âm Hán Việt, đó là cách mà dân tộc ta giữ hồn dân tộc dù ngàn năm bị đô hộ mà không bị đồng hòa, bởi vì người Tàu đọc sao kệ họ, ông bà ta cứ đọc chữ nho theo giọng ta, không giống âm của bất cứ vùng nào ở Trung Quốc, dù là gần với tiếng Quảng hơn tiếng Quan thoại mà cũng khác xa nhiều. Chữ nho đọc âm Hán Việt rất đẹp, thơ đọc âm Hán Việt có vần điệu mà ngày nay tiếng Trung không còn giữ. Đó, mình mở cuốn thơ Đường và tra tự điển Hán Việt Đào Duy Anh, từng chữ, từng chữ một. Sau này dịch tin tức, thì bỏ nguyên bài vô tự điển Hán Việt online để lấy âm Hán Việt và bỏ các chữ khó vào tự diển online tiếng Anh để tìm nghĩa chính xác, nhức đầu phải biết.

Lúc ấy bạn cecil trên box Hà Gia Kính trên DAN rủ mình dịch phim Nan vi nữ nhi hồng vì có Hào ca idol của mình đóng trong ấy. Mình sợ lắm vì chưa từng coi tiếng Bông phụ đề rồi dịch thẳng mà luôn qua trung gian từ điển online nhưng cứ thử. Nhức đầu muốn điên, phải dò từng nét để tra tự điển online, nhưng dịch xong tập đầu được một bậc "túc nho" bên HGK khen chưa từng thấy ai tự học mà dịch mò được như vậy, chỉ vài từ hay dùng trong văn nói là chưa biết, được bạn ấy sửa lại thôi. Ban đầu vài ngày mới xong 1 tập, dịch xong là lảo đảo, nhưng khi còn vài tập chót, khi ấy bạn cecil bận, các bạn khác nhờ mình thanh toán cho xong, lúc áy nội công đã rất thâm hậu, làm một hơi 1 đêm 2 tập!

Vì idol mà qua baidu (tiếng Hoa nghe) tham gia vào trang của Hào ca, ban đầu post hình PS của ka và viết toàn tiếng Anh, nhưng các bạn bên ấy vốn uống cùng một loại thuốc độc với mình đều hoan nghênh và bình luật mấy tấm hình bằng những câu rất văn vẻ, nào là "như hoa thiên tử" (thiên tử mặt như hoa, vì mình làm hình ka đóng vai Tống Thái tổ, xô ka vô...bụi bông mẫu đơn!), "làn thu thủy nét xuân sơn" (câu này vốn là thơ chữ Hán, Nguyễn Du mượn ý này để tả sắc đẹp của Thúy Kiều, nay bạn ấy lại tả...sắc đẹp của ka!) nhờ vậy mình biết được rất nhiều thành ngữ, phong cách viết tiếng Hoa. Vui nhất là khi mình làm bài thơ, bài Thần tượng, bằng tiếng Việt, rồi dịch sang tiếng Anh, post lên, một bạn biết tiếng Anh liền dịch ra tiếng Hoa, xem bản tiếng Hoa (phiên âm sang Hán Việt) thì nó còn giống bản tiếng Việt còn hơn cả bản tiếng Anh của mình nữa,

Khi idol mở weibo (như facebook), ka khuyến mãi nên ai vô comment ka cũng trả lời, mình cố gắng mày mò tất cả vốn liếng tiếng Hoa, đánh vi tính bằng phần mềm Hanosoft 3.0, dùng âm Hán Việt để đánh, viết cho ka vài chữ, và ka cũng có giao lưu lại, đặc biệt là khi phim Nan vi nữ nhi hồng chiếu ở VTV1 với tên Ngang trái, mình có viết vài chữ báo cho ka biết, lúc ấy ka có lên mạng nên trả lời lại, và coi như đã giao lưu trực tuyến với ka vài câu!

Từ đó mình mạnh dạn lên baidu viết tiếng Bông luôn và dịch 1 số bài cảm nhận ra tiếng Bông, được khen hay, vì chắc tiếng Việt có nhiều tình cảm nên dịch ra tiếng Bông ý tưởng khá phong phú.
Tóm lại, hãy chịu khó nhức đầu 1 thời gian khi học ngoại ngữ rồi đầu óc bạn sẽ bừng sáng hơn, học ngoại ngữ không chỉ là học tiếng mà còn học văn hóa, giao tiếp, ứng xử ...để suy nghĩ thoáng hơn,

Giới thiệu lại hình "như hoa thiên tử""


[Tùy bút] Hacynuhiep Mai1

[Tùy bút] Hacynuhiep Mai5
Về Đầu Trang Go down
https://howiehuang.forumvi.com
Sponsored content





[Tùy bút] Hacynuhiep Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Tùy bút] Hacynuhiep   [Tùy bút] Hacynuhiep I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[Tùy bút] Hacynuhiep
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Ngàn lời thứ tha (by Hacynuhiep)
» [hacynuhiep] Chùm thơ văn từ sao Hổ cáp
» [hacynuhiep]Chữ ăn liền với chữ văn một vần

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Howie Huang Huỳnh Văn Hào  :: Khách sạn Hào môn :: Giải trí-
Chuyển đến